Chủ Nhật, 27 tháng 1, 2013

Tản văn: Bằng lăng và bé

                                                               BẰNG LĂNG VÀ BÉ
Bé đã bao lần đi qua trên những con đường dài, mà bằng lăng tím rịm màu thương nhớ. Ai đó đã nói rằng: “Tam Kỳ là một thành phố không quy hoạch, cứ chỗ thì trồng bằng lăng, chỗ trồng hoa sữa, chỗ lại có mấy cây cau…” và ti tỉ những thứ tương tự như thế nữa. Nhưng không, bé sẽ chẳng bao giờ “trách” Tam Kỳ, khi quê hương bé đã gửi trọn đất trời trong ngàn hoa, ngàn lá.
Bằng lăng nở vào mùa nào nhỉ? Bé chẳng nhớ nữa, bởi khi nhớ về một ký ức nào đó sâu đến tận đáy tim mình, bạn sẽ chẳng có một mảy may ý thức về thời gian. Và bé cũng vậy, bé chỉ biết rằng có một mùa bằng lăng trải dài trên con đường đi học, trong những niềm mơ tưởng chừng như chưa bao giờ dứt của tuổi ô mai.
Bằng lăng không như lục bình trôi lững lờ bên sân trường, cũng không có cái màu tím quê như màu tím của hoa cà rất đỗi giản dị… mà tím rịm, tím thẫm, cứ như là tạo hóa đã lấy tất cả màu tím để mà pha mực cho hoa bằng lăng. Bé gọi màu hoa là màu tím nhớ.
Bằng lăng xui bé nhớ về những con phố dài, nơi mà ở quê mình vẫn quen gọi tên chúng bằng những con đường. Còn bé, con đường và bằng lăng là dãy phố im lìm mà tuổi áo dài bé đã trải qua. Bé chẳng xôn xao bởi một ngõ vắng, nhưng nao nao khi đi qua những con phố đến trường còn vương hương buổi sớm. Để bé tha thiết mong cái ngày đi qua dãy phố nơi bằng lăng chờ đợi, bé cứ giật giật tay ai kia, bắt phải hái cho bé một chùm bằng lăng, giắt vào giỏ xe, để tà áo dài trắng, nhuộm với màu trời xanh, và bằng lăng tím nhuộm thành màu ký ức tươi đẹp.
Bé sẽ không như ông nhà thơ nào đó cứ thấy người ta chở hoa phượng là lại hỏi: “Em chở mùa hè của tôi đi đâu?”, cứ làm như là hoa phượng sở hữu của riêng ông vậy. Còn quê hương ơi, bé xin quê hương chút bằng lăng cho màu tím nhớ ấy hắt vào lòng bé thôi mà, cười duyên với bé nhé…
Bằng lăng nở hoa từng chùm, từng chùm, nhờ thế mà hoa tím mới nổi lên được trong miền xanh thẫm của lá. Nhờ thế mà bé mới khắc khoải trong những mùa bằng lăng thân thương. Bé không yêu phượng, vì màu đó của phượng làm trái tim nhỏ của bé cứ xốn xang và cháy bỏng. Bé thích cái vẻ tím ấm áp của những chùm bằng lăng thích đùa cùng chị nắng và anh gió. Ai đó đã nói với bé rằng, màu tím là màu của sự chung thủy. 
Bằng lăng và Tam Kỳ, tất cả như để nói với bé rằng cái mảnh đất này vẫn chờ mong sự chung thủy nơi bé. Bé sẽ về trong một ngày chẳng xa, khi bé làm cô giáo, mà tà áo dài bé sẽ nhuộm bằng màu bằng lăng cùng với màu trắng trinh bạch của ký ức. Và bé sẽ dạy cho học trò biết yêu bằng lăng, biết thủy chung với mảnh đất quê hương! Một ngày, bé sẽ tìm về bên bằng lăng xưa…
                                                                                                     KIM NGÂN (SƯU TẦM)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét